Ngày [Am] em tôi bỏ làng ra [Am] phố.
Cỏ may [E7] buồn khâu kín cả triền [Am] đê.
Ngày [Am] em tôi bỏ làng ra [E7] phố.
Có nỗi [E7] buồn loang tím cả dòng [Am] sông.
Thế là [Am] hết ta lạc nhau từ [C] đó..
Đường em [E7] đi có hoa thơm cỏ [Am] lạ.
Lối ta [E7] về đặc quánh nỗi cô [Am] đơn.
Cô [G] đơn vì chẳng có [C] đôi.
Buồn ơi sao [E7] cứ như vôi trắng [Am] trời.
Em ra [C] đi chưa một lần trở [Am] lại.
Để dòng [Dm] sông cuồn [G7] cuộn nỗi nhớ [C] mong.
Biết tìm [F] đâu giữa đất trời lồng [E7] lộng.
Một chút [E7] em còn thoang thoảng đâu [Am] đây.
Nếu một [C] mai trên đường đời mỏi [Am] mệt.
Chẳng còn [G] ai thôi em hãy về [C] đây.
Gã si [F] tình vẫn ôm đàn ngồi [E7] hát.
Khúc biệt [E7] ly hóa đá đã bao [Am] lần.