1. [G] Nghe qua bài em [G] hát. Người lắng [G7] nghe thấy viết cho [C]
mình !
Sao như tình duyên [D7] ấy, từ biết nhau đến lúc không [G] thành.
Sao cũng làn môi [G] thắm, mặt nét [G7] tươi ánh mắt trong [C] lành !
Sao quãng đời mưa [D7] nắng, để ngậm ngùi một thời tuổi [G] xanh.
Chorus :
Chưa [G] quen đến khi ngày gặp [Bm] gỡ.
Trông [C] nhau khiến cho lòng ngẩn [G] ngơ.
Quen [Am] nhau đến khi xa rồi [D7] nhớ.
“Là chuyện mình ngày [D7] xưa”
2. Khi nghe bài em hát. Hỏi có như [G7] duyên em trong [C] đời ?
Em không làm sao [D7] nói, vì khúc ca đã viết nên [G] lời !
Cho em lời ca [G] mới… Đừng nói chi [G7] đến lúc xa [C] rời.
Yêu nhau gần nhau [D7] mãi, để tình người một đời không [G] phai.