1. Em [G] hỡi ! Em đã xa mãi như gió còn [Em] đâu
Em [C] hỡi! Trên lối xưa đó ta đã buồn [D] lo
Duyên [B7] cũ nay đã ra [Em] sao
Vùi [Am] kín hay vẫn y [D] nguyên
Đã [Bm] phai sắc hay mặn [Em] nồng
Để [A] nghe trong đời yêu [C] thương một lần còn [D] nhớ mong.
2. Em [G] hỡi! Ta muốn ôm mãi những giấc mộng [Em] xưa
Em [C] hỡi! Em đã quên hết những ước hẹn [D] xưa
Em [B7] đã quay gót ra [Em] đi
Tình [Am] đó ta mãi ngóng [D] trông
Ngỡ [Bm] em đã quên giận [Em] hờn
Có [A] hay em đi thật [C] xa bỏ quên tình [G] ta. [G7]
Điệp :
Giờ [C] đây nào ta còn [D] cố mang
Tình [C] xưa mỏng manh giờ [D] rách tung
[Em] Còn [D] đâu [G] nữa [G7]
Tình [C] xưa giờ đây đành [D] cất đi
Chỉ [C] mong ngày sau còn [D] nhớ nhau
[Em] Buồn [D] ta [G] hỡi.
Khi [C] nắng đã tắt trên lưng đồi
Ta [Cm] nhớ ta đã yêu một người
[D] Lòng thầm nói
Cuộc tình này quá xa [G] rồi. [C] [G]
3. Em [G] hỡi, ta vẫn yêu mãi một bóng hình [Em] xưa
Nhưng [C] hỡi nghe bỗng tê tái khi bóng chiều [D] phai
Thôi [B7] bóng chim đã bay [Em] xa
Này [Am] hỡi ta cố quên [D] thôi
Biết [Bm] đâu, biết đâu mà [Em] đợi
Lối [Am] xưa ta nghe buồn [C] rơi, buồn rơi buồn còn [G] rơi.