1. [Em] Vô tình anh gặp em [Bm] sau nhiều năm cách xa
Lặng nhìn [C] em nước mắt [D] rơi chẳng nên [G] lời
[Em] Anh dần quên hồi ức [Bm] phai nhòa theo tháng năm
Mà vì [C] sao bóng dáng [D] người anh không thể [Em] quên.
2. [Em] Giây từng giây nhẹ trôi [Bm] sâu tận trong trái tim
Một mình [C] em đã rất [D] lâu vẫn luôn thống [G] trị
[Em] Không còn em cạnh bên [Bm] anh làm sao thấy vui
Vì thật [C] ra anh vẫn [D] còn yêu em đậm [Em] sâu.
T-ĐK:
Dẫu biết [C] rằng tình đã [D] tan mối duyên [Bm] này đã đứt [Em] đoạn
Cố níu [C] lại dù lòng biết [D] đau nhưng đành chấp [G] nhận
Nếu kiếp [C] này còn vấn [D] vương cớ sao [Bm] phải hẹn kiếp [Em] sau
Phút yếu [Am7] lòng trống vắng hãy [Bm7] về bên [Em] anh.
ĐK:
Em à! [Em] chớ khóc nữa nước mắt ướt vai [Bm] gầy
Vì còn [C] anh vẫn đứng [D] đây mãi mong [G] chờ
Hãy để [Em] anh yêu em thương em như lúc ban [Bm] đầu
Kể anh [C] nghe những nỗi [D] lòng đang giấu [Em] sâu.
Em khẽ [Em] nói cũng đã cố gắng để quên [Bm] người
Mà chẳng [C] ai thay thế [D] anh khiến em [G] cười
Khi gặp [Em] anh con tim phút chốc hết khô [Bm] lạnh
Vì thật [C] ra sâu trong [D] lòng vẫn có [Em] anh.