Như sương tan [Am]rồi, tự ngày [Am]nào.
Đam mê qua khung [G]trời đầy nhiệm [G]màu [Em].
Kể từ em rạn [Gm]vỡ miền ngây [Gm]thơ.
Em quên lâu [Em]rồi chuyện tình [Em]buồn [F].
Không mang theo trong [Dm]đời niềm hận [Dm]sầu.
Kể từ em đã [Am]lỡ, một tình [F]yêu… vội [E7]vã.
Để rồi xót [Am]xa, khi qua từng [Dm]ngày.
Bụi mờ dấu [C]chân quen vui đường [E7]mình,
Ngã [E7]bóng thiên [Am]thu.
Lời gọi vô [C]minh xa xa vọng [F]về,
Mùa thu úa [Dm]chết, đông qua ngỏ [E7]tình,
Vời [Dm]vợi lời [E7]em thôi yêu [Am]ngoan.
ĐK:
[Dm]Anh đi về [G]miền sau cuối mê [C]say,
trong chiều [E]hoang vòng tay mãi luôn [E7]thay.
Dẫu ta cùng [E]đi về cõi mê [Am]này.
Con đường vẫn độc [E7]hành,
có những dấu [Dm]chân không bao [E7]giờ trùng [E7]khít được lên [Am]nhau.
(Nhạc dạo, trở lại ĐK)
Võ vàng từng [E7]đêm, Em [Dm]nghe ngàn tiếng côn [Am]trùng tự [Dm]tình.
Lời giá [F]buốt trên đỉnh phận [Dm]mình.
Vì đâu anh [Am]hỡi, một lần ân [Am]ái
Cũng không đi [Am]vào miền [E7]em chiêm [Am]bao
Khô [E]cong dòng nước [Am]mắt, nghẹn lời tình [Dm]đầu.
Ngàn sau mãi [Am]mãi còn cơn mưa [Dm]nào,
[C]lẽ em bước song [Am]buồn, cùng dấu chân [Am]xưa.
Là [C#m]thế ! Mỗi [Am]chiều em đắm [Dm]đuối,
sông vắng buồn [E7]tênh lăn từng viên đá [Am]cuội.
Xin được chết một [E7]lần vì kính [E7]cẩn yêu [Am]anh (*)
(*) thơ Đông Kỳ