Vậy thì giờ này đã có [Bb7] ai ở bên cạnh em
Hắn có biết những [Edim/Bb] nỗi đau em còn chưa thể quên
Em tìm điều gì khi màn đêm [Am/C] xuống, bên em là ai?
Mặc kệ và làm những gì mình [F/C] muốn đi, không anh là ai?
Mà sao dòng lệ kia vẫn [Bb7] rơi khi em bên người mới
Hắn có cố níu [Edim/Bb]giữ hay đi tìm em khắp nơi
Em cần điều gì khi màn đêm [Am/C] xuống, bên em là ai?
Một lần thật lòng xem mình đã [F/C] muốn gì, không anh
DT:
[Bb7] Em à
Anh muốn
Em hãy quên hết [Edim/Bb] nỗi buồn hôm đó
Quên cái cách em [Am/C] đã từng ôm nó
Em cứ đến bên [F/C] anh ta thức chuyện trò đừng đắn đo
Nghe người ta [Bb7] kể em được chiều lắm
Sao em toàn [Edim/Bb] nói không bỏ thì buông
Nghe người ta [Am/C] kể thương em nhiều lắm
Mà lúc em [F/C] bệnh không biết gì luôn
Anh ta [Bb7] lúc ban đầu có vậy đâu
[Edim/Bb] Có bao giờ nói bậy đâu
[Am/C] Uống say rồi tới quậy
Em đâu [F/C] muốn yêu người như vậy đâu
Đứng dưới đèn [Bb7] đỏ anh dám la to
Còn yêu em [Edim/Bb] không nó cũng chả rõ
Nếu em là [Am/C] vị chanh không calo
Thì anh dám [F/C] thề nhai luôn cả vỏ
Anh nhớ lần [Bb7] trước mà em gọi anh
Em khùng dữ [Edim/Bb] lắm mới từng quen nó
Hắn ta xin [Am/C] em là một tội danh
Anh yêu tất [F/C] cả những gì em có
Nó nhắn [Bb7] tin năn nỉ
Mà em [Edim/Bb] không thèm xem
Có khi [Am/C] nên hoan hỉ
Nhưng mà lần thứ [F/C] mấy rồi em
Anh ta [Bb7] phớt lờ em
Anh không [Edim/Bb] phớt lờ em
Anh ta [Am/C] follow em
Để anh [F/C]block dùm em
UMIE:
Vậy thì giờ này đã có [Bb7] ai ở bên cạnh em
Hắn có biết những [Edim/Bb] nỗi đau em còn chưa thể quên
Em tìm điều gì khi màn đêm [Am/C] xuống, bên em là ai?
Mặc kệ và làm những gì mình [F/C] muốn đi, không anh là ai?
Mà sao dòng lệ kia vẫn [Bb7] rơi khi em bên người mới
Hắn có cố níu [Edim/Bb]giữ hay đi tìm em khắp nơi
Em cần điều gì khi màn đêm [Am/C] xuống, bên em là ai?
Một lần thật lòng xem mình đã [F/C] muốn gì, không anh là ai?
HUỲNH CÔNG HIẾU:
Cảm ơn [Bb7] vì những ngày tuổi trẻ
đã ngồi cùng [Edim/Bb] nhau dưới nắng trong vắt
Ta mặc kệ cuộc sống áp [Am/C] đặt đè nặng lên vai như những song [F/C] sắt
Em mãi [Bb7] là một cô gái đẹp nhưng tiếc đường [Edim/Bb] tình anh lái không chắc
Nên đối với [Am/C] những gã theo đuổi
em anh luôn là [F/C] một cái gai trong mắt (họ)
[Bb7] Lớn từ khu gầm cầu
[Edim/Bb] Muốn đi ra toàn cầu
Là thằng đàn [Am/C]ông, anh nuôi chí lớn tạm gác tình [F/C] yêu và đi làm giàu
Sau này còn [Bb7] lo cho ba má, [Edim/Bb] tương lai cô em nhỏ
[Am/C] Mua một thỏi son để em tô lên môi
[F/C] Và chẳng ai cho em chút vị [Bb7] ngọt
Hay sao bờ môi em khô rang
Sống ở đất Sài [Edim/Bb] Gòn nên ta thường hay phải lo toan
Em nhìn người ta vẽ hoa vẽ [Am/C] lá thêm tí màu mè tưởng chừng mùa xuân
Còn anh cho em căn nhà vững [F/C] chắc nhưng em nghĩ đó là trạm dừng chân
Thời gian có thể chữa lành vết [Bb7] thương như em từng nói
Nhưng để lại [Edim/Bb] sâu trong tim anh vết sẹo lồi
[Am/C] Anh chúc em hạnh phúc
Nhưng [F/C]hai ngày sau em hạnh phúc thật [Bb7] rồi
Cái kết này thật [Edim/Bb] tồi
Người ta vừa quăng cần [Am/C] câu mà em đã đớp được [F/C]
UMIE:
Vậy thì giờ này đã có [Bb7] ai ở bên cạnh em
Hắn có biết những [Edim/Bb] nỗi đau em còn chưa thể quên
Em tìm điều gì khi màn đêm [Am/C] xuống, bên em là ai?
Mặc kệ và làm những gì mình [F/C] muốn đi, không anh là ai?
Mà sao dòng lệ kia vẫn [Bb7] rơi khi em bên người mới
Hắn có cố níu [Edim/Bb]giữ hay đi tìm em khắp nơi
Em cần điều gì khi màn đêm [Am/C] xuống, bên em là ai?
Một lần thật lòng xem mình đã [F/C] muốn gì, không anh là ai, ai, ai?
DT:
Những giọng [Bb7] nói trong đầu inh ỏi
Xin hãy buông [Edim/Bb] tha cho cuộc tình này
Đã quá trễ [Am/C] để nói lời xin lỗi
Hãy giữ lại [F/C] hết cho một mình mày
HUỲNH CÔNG HIẾU:
Và tình [Bb7] yêu, là bức tranh mà anh là [Edim/Bb]người đã vẽ từng khung
Sau tấm gương [Am/C] này từng là người
bạn trước khi ta [F/C] có một kẻ thù chung
DT:
Vậy với [Bb7] mày cô ấy là kẻ thù?
HUỲNH CÔNG HIẾU:
Không phải
DT:
Với [Edim/Bb] mày cô ấy là nỗi đau?
HUỲNH CÔNG HIẾU:
Càng không
DT:
Vì [Am/C] mày cô ấy làm tất cả nhưng cách mày đáp [F/C] trả là hơn thua mỗi câu
HUỲNH CÔNG HIẾU:
Giành [Bb7] giật thứ không phải thuộc về mình nó
chỉ [Edim/Bb] khiến cho ta trở thành một kẻ tầm thường
Và cái [Am/C] giá đắt đỏ nhất ta phải trả không
phải [F/C] tiền mà là một tuổi trẻ lầm đường