Tôi phải làm [G]gì thần kỳ tuổi mười tám thay vì là [D]chỉ hoài nghi vào mỗi sáng
Rằng thế giới [Em]kia, rộng lớn đến thế liệu tôi có [C]vẫy vùng được trong [Cm]đó?
Tôi phải làm [G]gì thần kỳ tuổi mười tám tôi phải nhìn [D]kĩ vào tương lai tươi sáng
Phải lớn lên [Em]rồi, đừng hoài lạc giữa đêm tối phía [C]trước là con đường [Cm]mới.
Vậy thì hãy bước đi tôi [G]ơi Theo anh bình minh đang dẫn lối Ngại gì hãy bước đi tôi [D]ơi
Tựa bao nhiêu ánh [Em]sao trên trời Bao khát khao trong đời Còn chờ [C]gì không nhanh lên [Cm]thôi.
Vậy thì hãy bước đi tôi [G]ơi Đi thật nhanh rồi sẽ tới Ngại gì hãy bước đi tôi [D]ơi
Rồi một ngày [Em]bao dấu chân hôm nay nở bừng thành [C]những đóa hoa tươi [Cm]đẹp muôn [G]màu.
Rap
Sống không [G]đi thì làm sao biết? Giẫm chân ghì thì làm sao tiến?
Phải trải cơn [D]đau thì mới hơn nhau Lấy nhiệt huyết rèn đao kiếm
Bởi vì [Em]Ai rồi cũng phải lớn Đường đi khó nhằn hơn
Đừng chờ [C]ai giúp ta khi khó Và cũng đừng [Cm]lo nếu có sẩy chân
Ta còn [G]trẻ biết bao nhiêu Đời thì ngắn nhưng mà nhiệt còn nhiều
Nếu không [D]trải thì làm sao hiểu rằng Không nhất thiết là phải thật cao siêu
Ta chỉ được [Em]ban cho một lần sống Nên không cần giống bất cứ một ai
Nhớ rằng bao [C]năm qua là mầm mống Nên giờ tầm [Cm]phóng phải thật rộng dài
Tuổi trẻ ngại gì mấy lần [G]đau Giậm chân mãi dưới đáy thật sâu
Vài lần ngã ta không trốn [D]chạy Mà lại đứng dậy ngần ấy lần sau
Tuổi mười tám bao nhiêu người [Em]dám Cất bước nhanh chân
Sống với thanh xuân bao nhiêu thì [C]đáng Ngày tháng chẳng biết trước xa [Cm]hơn