[Bb]Ngày đã xuống, hoàng hôn buông [C]cớ sao em còn chờ?
Chờ [Am]gì một người đành tâm để em [Dm]chơ vơ.
[Bb]Họ có đáng, để e trao [C]ước ao tuổi xuân thì
Sao [Am]phải nặng lòng tìm đến cơn say [Dm]men tình
[Bb]Càng cố giữ càng thêm đau giờ [C]là lúc em phải quên
[Am]Đừng vướng mãi hình dung đấy để [Dm]nỗi đau thôi gọi tên.
[Bb]Họ đã có bờ môi khác vô [C]tư đâu ngần ngại.
Vậy em hãy [Am]sống như một “Bông Hoa Chẳng Thuộc [Dm]Về Ai”.
Từng cánh hoa [Bb]phai tàn theo những tiếng [Am]thở dài
Vì lần yêu [Gm]sai, trao trọn tương [C]lai, em biết [F]đâu ngờ
Họ chỉ xem em như [Bb]đoá Quỳnh, khao khát em khi [Am]về đêm.
Để ngày nắng [Gm]lên họ quên tên [Am]em giữa bao [Dm]ngỡ ngàng.
Tìm đến men [Bb]say để vơi đắng cay [Am]trong lòng
Mà nào như [Gm]mong khi càng cố [C]gắng càng hoá [F]vô vọng
Hãy khóc hết cho thoả [Bb]nỗi lòng giữ lấy cơn say [Am]sau cùng
Để ngày mai [Gm]em sẽ lại mạnh [Am]mẽ như em [Dm]đã từng.