1. Người là [F] ai, Người lại [D7] chết cho [Gm] anh, Người [C7] chết cho [F] tôi,
Người chết cho [Am] đời, vì tình yêu [Dm] mến Người [Gm] chết thương [C] đau.
Người là [F] ai Người [Am] đã sống [Dm] lại, Người sống lại [C] rồi
Đem nguồn hạnh [F] phúc,hạnh phúc cho [C] anh, hạnh phúc cho [F] tôi
ĐK. [F7] Hỡi Người tôi dấu [Bb] yêu, Người tôi mến [Am] thương hỡi
[Dm] Người là [C] Ai? [F] Xin cho tôi biết [Bb] được
Người là [C] ai, là Chúa muôn [F] loài.
2. Người ra [F] đi, một chiều [D7] nắng chia [Gm] ly Người [C7] vác say [F] mê,
thập giá ê [Am] chề, nhìn về đỉnh [Dm] núi, đỉnh [Gm] núi Can-[C] vê.
Người thương [F] yêu thập [Am] giá tiêu [Dm] điều, rồi chết một [C] chiều,
Cho tình dâng [F] hiến từ đó lên [C] ngôi đẹp nhất trong [F] tôi.
3. Bài tình [F] ca Người đã [D7] viết hôm [Gm] xưa từ [C7] đó bay [F] xa.
trần thế chan [Am] hòa ngàn lời thương [Dm] mến tình [Gm] Chúa vô [C] biên.
Bài tình [F] ca tôi [Am] viết cho [Dm] Người, tôi viết cho [C] đời,
ca ngợi tình [F] Chúa được hát trên [C] môi và mãi khôn [F] nguôi.
4. Ngài là [F] ai, Ngài là [D7] Chúa Ngôi [Gm] Hai, là [C7] Đấng Thiên [F] Sai,
Đầu hết muôn [Am] loài, Ngài là Thiên [Dm] Chúa đã [Gm] mến thương [C] tôi.
Để hôm [F] nay hồng [Am] phúc dư [Dm] đầy trong trái tim [C] này,
xin Ngài nhận [F] lấy tình khúc tri [C] ân Người dấu yêu [F] ơi.