Tình yêu [Bm]đó vốn chẳng tồn tại chỉ trách [F#m]anh ngày đó ngây dại
Vì tin [Em]hai ta sẽ [A]chẳng có [D]ngày mai
Nào đâu [Bm]biết em đã mỏi mệt che dấu [F#m]đi ánh mắt vô hồn
Để hôm [Em]nay đôi tay Đã [F#m]mãi buông rời [Bm]nhau
[Bm]Khi còn ở bên nhau có đôi [F#m]khi chẳng thể hiểu thấu
Biết bao [Em]lâu chẳng [A]còn như lúc [D]đầu
[Bm]Đêm rồi lại bao đêm nỗi cô [F#m]đơn mà em che dấu
Ở bên [Em]cạnh nhưng trong [F#m]lòng đã [Bm]cách xa
Vì [G]anh vô [A]tình thế nên [F#m]ta đã đi quá [Bm]xa
Đã [Em]hết cho [A]dù ta không [D]muốn
Lần [G]cuối nhìn [A]lại có phải [F#m]anh tin em quá [Bm]nhiều
Lừa [Em]dối chỉ là dấu chấm [F#7]hết
ĐK:
Giờ hai [Bm]ta hai ngã đường đời Có phải [F#m]anh đã quá tin lời
Rằng nêu [Em]cố gắng sẽ [A]giữ được tình [D]yêu
Một người [Bm]giữ tất cả kỷ niệm nhưng chẳng [F#m]may đánh mất chính mình
Thì thôi [Em]buông đôi tay Cho [F#m]trái tim ngủ [Bm]say