Một kẻ như [C]anh, đủ hiểu biết năm người mười [Dm]chiêu.
Một kẻ như [G]anh, đủ để thích xong cười rồi [C]yêu.
Một kẻ như [C]anh, tuy có lúc dăm ba đôi [Dm]điều,
Nhưng giông bão phong ba hơi [G]nhiều, làm gì mà không biết tình [C]yêu?
Thì làm gì mà không biết tình [Dm]yêu?
[G]Thì làm gì mà không biết tình [C]yêu?
Thì làm gì mà không biết tình [Dm]yêu?
[G]Thì làm gì mà không biết tình [C]yêu?
Bỗng [Dm]đâu, chẳng may, lời yêu lời thương vụt bay
Thay cho mấy [C]câu, chẳng hay, người không còn thương nhau nữa
Rồi làm nhau thấy [Dm]đau, thẳng tay một hôm người ta rời đi
Để lại [Fm]mỗi thân anh ôm lấy đắng [C]cay...
Vì người cần gì một kẻ như [C]anh?
Dù mười lần thì một kẻ như [Dm]anh..
Chỉ cười lầm lì một kẻ như [Fm]anh..
[G]Vài lời thầm thì để đời trôi [C]nhanh
Ngày dài còn chơi [C]sướng nhưng khi màn đêm rơi [Dm]xuống
Chẳng tìm thấy lối cho câu yêu [G]thương kì thực là anh đi nhầm [C]đường..
Một kẻ như [C]anh, giờ phải có thêm một lần [Dm]đau.
Một kẻ như [G]anh mà, phải nói thôi hẹn lần [C]sau.
Một kẻ như [C]anh, tuy có lúc dăm ba đôi [Dm]điều,
Nhưng giông bão hôm qua hơi [G]nhiều, vậy là lần này chưa biết tình [C]yêu.
Vậy là lần này chưa biết tình [Dm]yêu,
[G]Vậy là lần này chưa biết tình [C]yêu,
Vậy là lần này chưa biết tình [Dm]yêu,
[G]Vậy là lần này chưa biết tình [C]yêu.