Một ngày anh [F]biết chẳng còn tha thiết chiều tàn hoang [Em]vắng chẳng còn chút nắng
Mùa thu em [Dm]đến chẳng còn vương [G]vấn em đã [C]đi đâu
Nhiều ngày mưa [F]cũ ngồi nhìn mây hát nhìn dòng tin [Em]nhắn cuộn trôi giây lát
Niềm đau đang [Dm]kiếm và anh không [G]biết vô tình [C]vỡ tan
Anh vẫn [F]nhớ mình luôn trân trọng về những thứ bận lòng, em thông cảm
Anh cũng [Em]nhớ mình thiếu cẩn trọng làm lỗi vặt chất đống, em lãnh đạm
Chiếc áo em [Dm]tặng đã quần đặc khói [G]thuốc, anh vẫn mặc
Cũng còn lời đề [C]nghị xa nhau, anh nghĩ... không, mình không cần cân nhắc
Em lạnh [F]nhạt có nghĩa là em thích nghi dần chứ chẳng phải em thay đổi
Anh chọn chiều [Em]chuộng, nhưng nhiều lúc, chẳng chịu nổi em hay dỗi
Đôi khi [Dm]nên nới nhau ra cho bầu [G]trời này đủ thoáng
Thì... [C]yêu thì vẫn là yêu nhưng em không mù quáng
Bạn mình [F]vốn dĩ đâu đủ nhẫn nại, chẳng muốn nghe về thứ mà ta đang trải
Họ [Em]khuyên em không nên ở lại, vì anh bị mắc kẹt ở 3 tháng 2
[Dm]Anh nghĩ nhìn thấy sự niềm [G]nở khi đường về nhà còn xa
Anh cứ [C]nghĩ em chờ anh đón và xin lỗi bằng một món quà
[F]Lại là, hai ta cãi vã với suy nghĩ luôn thái quá
Em [Em]có muốn trải lòng về những ấm ức mà em đã phải trải qua
[Dm]Nỗi buồn trông vẫn luôn [G]mới mỗi khi anh thức giấc
Anh xin [C]lỗi vì những lúc giận, chế độ yêu em không được bật
Một ngày anh [F]biết chẳng còn tha thiết chiều tàn hoang [Em]vắng chẳng còn chút nắng
Mùa thu em [Dm]đến chẳng còn vương [G]vấn em đã [C]đi đâu
Nhiều ngày mưa [F]cũ ngồi nhìn mây hát nhìn dòng tin [Em]nhắn cuộn trôi giây lát
Niềm đau đang [Dm]kiếm và anh không [G]biết vô tình [C]vỡ tan
Anh đưa [F]xe chòng chành qua từng ngóc ngách ngột ngạt của thành phố
Và... anh vẫn [Em]nhớ mình nép vào trong con hẻm nhỏ để tránh cơn mưa đang đổ bộ
Mình đợi nắng [Dm]chiếu qua cửa sổ in lên trên sàn [G]nhà thật nhiều màu
Có thể đầu [C]óc mình gàn dở nhưng ai đánh giá người yêu nhau
Mỗi lần [F]cười là một lần mình thỏa hiệp với nỗi đau
Anh đến chỗ [Em]mình đã hẹn đợi đến khi bầu trời thay đổi màu
Anh giữ cho [Dm]mình gọn gàng, mặc nỗi [G]buồn đã làm khó dễ
Có [C]thể em quên tới Anh mong nó chỉ là có thể
Te[F]quila dành để nhớ và Whiskey dùng để quên
Anh [Em]vui vì người ghé đến, mặc dù mình trễ hẹn
Rượu mở [Dm]ra vùng kí ức và khu [G]vườn của ngôn từ
Nỗi buồn quá [C]nhỏ so với thế giới, sao anh không trốn thử
Những ấm [F#]áp bình dị bên nhau, làm anh nghĩ mình không thể tách rời
Có [Fm]thể anh đến lễ cưới của em với tư cách là khách mời
Anh đắng [Ebm]họng, cố hắng giọng nhưng sao [G#]nói chẳng lên lời
Và hôm [C#]đó em trao anh lời yêu thương buồn nhất đời
Mùa đâu có [F#]hay bàn tay mình thưa mình từng nắm [Fm]tay một hôm trời mưa
Mình cũng vỡ [Ebm]tan êm đềm [G#]Nỗi buồn đã [C#]trang hoàng thêm
Mùa cũng giấu [F#]anh là hôm trời mây mình đã vỡ [Fm]tan và anh còn say
Mình đã vỡ [Ebm]tan êm đềm vô [G#]tình vụn vỡ dịu [C#]êm.