Dương Ngọc Thái : Gm
[Gm]Cố gọi con [Dm] đò, nhưng con đò dường như chẳng [C] nghe
Cố gọi tôi [Dm] về, nhưng tôi [Am] nào đâu có còn [Dm] nghe
Mà tôi nhẫn [F] tâm xem như [Dm]là không có chuyện [Bb] gì[Dm]
Nào đâu có [F] hay em đau [Dm] lòng khóc ở bờ [Gm] sông.
Chắc tại tôi [Dm] làm em đau lòng mà không nói [C] ra
Chắc tại con [Dm] đò đưa tôi [Am] về nơi bến yên [Dm] vui
Đò ơi cớ [F] sao quên bao [Dm]lời hứa hẹn ngọt [Bb] ngào[Dm]
Để cho bến [F] sông mang nỗi [Dm] nhớ đêm ngày chờ [Gm] mong.
ĐK:
Thầm trách gì [C] tôi, sao thay lòng đổi dạ mà [Gm] chi
Để bến chiều [C] nay không còn trông thấy được con [Gm] đò
Nước sông vơi [F] đầy bao tháng [Dm] ngày mà em cứ [Eb] trông
Ánh trăng hao [Dm] gầy suốt đêm[D] dài mà em vẫn [Gm] mong.
Còn nhớ còn [C] thương xin quay về bến đợi người [Gm] ơi
Để bến đò [C] xưa không còn ai cứ gọi ơi [Gm] đò
Nói không nên [F] lời, em khóc [Dm] vì đời em nhỏ [Eb] nhoi
Đã yêu nhau [Dm] rồi sao nỡ[D] làm vầng trăng vỡ [Gm] đôi.