Đất xưa [Am]nơi chốn dương trần Hoa Quả Sơn [G]tiếng vang lừng [Am]
Một hôm [Dm]viên đá nổ [G]tung sinh ra chú khỉ con [Am].
Là chúa [Am]của muôn loài khỉ [G]nhưng nhưng lòng nó luôn u buồn [Am].
Bởi hay vì nó [G]luôn âu sầu những điều chi [E]
Sợ mai nó chết kô sống lâu thì tiếc thay. [Am]
Lòng mang 1 nỗi buồn, quyết đi thật xa để tìm thầy xin chỉ giáo. [Am]
Qua núi cao non bồng [G], wa biết bao sông dài [E]thì đc thầy thu làm đệ tử.[Am]Còn gì mà sướng bằng, bởi Tôn
Ngộ Không [G], đc thầy truyền phép biến hóa. [Am] Khỉ biến ra căn nhà [G], , khỉ biến ra cây tùng [E]thì bị thầy đày đi xa xứ.
Diêm Vương [Am]có sổ tử thần nên Tề Thiên [G]xóa tên mình. [Am] Trời sai [Dm]binh tướng dẹp ngay [G], cho NaTra xuống chỉ huy.
[Am] Đại thánh, [Am]tránh Tôn Hành Giã [G], coi trời đánh không ra gì. [Am] 12 giàn thiên tướng [E]do Dương Tiễn xuống cầm uy.
Lão Quân [Am]có phép nhiệm màu đem Tề Thiên [G]zô đốt trong lò. [Am] Tề Thiên [Dm]ăn quả đào tiên [G], nên ông ta có chết đâu. [Am] Đại Thánh [G], đá tung lò lửa [Am]lên đại náo trên thiên đình
Cánh tay Phật Tổ [G], đem uy quyền Ngũ Hành Sơn [E] Đè Tôn Đại Thánh 500 năm đành khổ đau. [Am] 500 năm dưới chốn dương trần
[G], ăn quả cây sống wa ngày [Am] Một hôm [Dm]Tam Tạng thỉnh kinh [Em]đi ngang qua ngọn núi kia. [Am] Đại Thánh hét lên 1 tiếng [G], : ô,
sư phụ cứu con ra dùm [Am] Đến sau ngọn núi con xin thầy gỡ lá bùa ra. [E] Để con phá núi con đi theo thầy thỉnh kinh. [Am]