Hình như bóng tối[Am] nhiều khi giăng lối đời ta,
để[Am] trong sâu thẳm lòng thấy[Dm] cay đắng phũ phàng[Am]
từ trong tầm tay[Dm] 1 giấc mơ vút bay,
giật[F] mình để[Dm] ta mới hay cái gọi[F] là cuộc đời[A] [Dm].
Chạy vào màn đêm ở[Am] nơi cơn mưa vừa rơi,
ùa vào[Am] bên tai tưởng chừng[Dm] như tiếng tim mình[Am].
là điều chua xót mà[Dm] muốn kêu lớn lên,
để[F] lòng sẽ thôi nỗi buồn[Dm] nhưng có[F] gì ngăn ta[A] lại[A7].
Khóc trong mưa cho[Dm] không ai hay ta đang mắt ướt lệ,
lúc cơn[Am] mưa vô tư rơi[Dm] trên đôi mi đã xóa nhòa[Em]
khóc trong mưa cho[Dm]
không ai hay thật ra ta yếu đuối sau nụ cười[Am],
tiếng mưa nhắc lại những[Gm] nỗi nhớ ngỡ quên[Bb] [C].
Cuốn trôi đi xin[Dm] mưa mang đi xa ta những thất vọng và khi[Am]
dứt cơn mưa xin[Dm] chỉ còn đây chút lắng đọng[Am].
Để nước mắt thôi[Dm] rơi ta trở lại ta như vẫn thế,
chút[Am] ngông cuồng,
ngẩng đầu nhìn lên[Gm] trời[C] sáng[Dm].
Tình yêu cũng thế[Dm] nhiều khi mang đến niềm đau,
cần[Am] người để yêu, để trao trọn[Dm] trái tim mình[Am].
Vài người đi qua rồi[DM] chỉ như gió lạ,
nồng[F] nàn rồi cũng[Dm] xa cách thôi nên chỉ làm[F] cho tiếng yêu[Bb] phai sắc[C] hương[A].
Thì[A7] đành….