Một bậc Quân [Am] Vương mang trong con tim hình hài đất [C] nước
Ngỡ [G] như dân an ta sẽ chẳng bao giờ [Am] buồn
Nào ngờ một [Am] hôm ngao du nhân gian chạm một ánh [C] mắt
Khiến [G] cho ta say ta mê như chốn thiên [Am] đường
Ngàn vạn binh [Am]đao giương cao hướng về phía trước [C]ta
Chẳng làm ta bất [G]an như khi ta ở trước mặt [Am]nàng
Đầu đội trời [Am]cao chân giẫm đất ngạo nghễ núi [C]sông
Mà lòng như chết [G]đi khi hay tin nàng đã theo [Am]chồng
ĐK:
Mà nào ngờ [F] đâu thân em nơi đây tâm trí nơi [G] nào ?
Nhìn về quê [Em] hương em ôm tương tư nặng lòng biết [Am] bao
Một người nam [F] nhân không vinh không hoa mà có lẽ [G] nào
Người lại yêu [Em] thương quan tâm hơn ta một Đế Vương [Am] sao ?
Rượu sầu nâng suốt [F]đêm cho quên đi ngày tháng u [G]buồn
Rằng người ta mãi [Em]thương nay cũng đã mỗi người một [Am]phương
Nàng còn hay nhớ [F]chăng khi xưa ta đã nói những [G]lời
Dù ngày sau có [Em]ra sao ta vẫn muốn bên người [Am]thôi.
Trời cao như [Am] đang trêu ngươi thân ta khi bông hoa [C] ấy
Trót [G] mang con tim trao cho một nam nhân [Am] thường
Giận lòng ta [Am] ban cho bông hoa thơm hồi về cung [C] cấm
Khiến [G] em luôn luôn bên ta mãi mãi không [Am] buông.
Biển rộng trời [Am]cao đâu cũng là nhà đối với [C]ta
Mà một nơi trú [G]chân trong tim nàng quá sao xa [Am]lạ
Giọt lệ nam [Am]nhi không khi nào được rơi xuống [C]đâu
Mà giờ em trót [G]theo ai nên ta đành phải buông [Am]sầu.
ĐK:
Giọt lệ Quân [F] Vương không khi nào rơi khi nước chưa [G] tàn
Mà tình chưa [Em] yên nên vương trên mi giọt buồn chứa [Am] chan
Đành lòng buông [F] tay cho em ra đi về mối tình [G] vàng
Một bậc Quân [Em] Vương Uy Nghiêm Oai Phong nhưng tim nát [Am] tan.
Nàng sợ ta chiến [F]chinh bao năm không có ngày trở [G]lại
Nàng cần người ở [Em]bên chăm lo săn sóc cho ngày [Am]mai
Ngày ra đi chiếc [F]khăn em trao ta vẫn mang giữ [G]lại
Hình dung em vẫn [Em]đang theo ta đi hết chặng đường [Am]dài.