Em [C]đã đi rồi bao giấc mơ người [Bm]đến chôn vùi.
Quên câu ước [Am]thề đã trao nhau ngày [G]nào.
Chiều [C]mưa găng đầy nỗi nhớ em xâm [Bm]chiếm tim này.
Cố [Am]giận lòng em [Bm]đã không còn là [Em]của anh.
Giờ em [C]muốn yêu ai bên ai, làm sao anh [Bm]có thể ngăn lại?
Vì mình [Am]đã chia tay, dù [D]đúng hay sai anh [G]cũng chấp nhận.
Là em [C]mộng mơ quá lớn, bên anh ta [Bm]em sẽ vui hơn.
Anh [Am]như con đò làm [Bm]sao cùng em vượt [Em]qua sóng lớn?
ĐK:
Sâu trong anh là [C]vết cắt, đôi mi anh đầy [D]nước mắt.
Tình anh [Bm]đây vẫn còn say, sao buông vội [Em]đôi tay.
Phải chăng yêu em là [Am]anh sai vì em như bông hoa [C]nhiều gai.
Làm anh [D]xước tay.
Sau cơn mưa trời [C]nắng ấm, em ra sao chẳng [D]quan tâm.
Vì anh [Bm]biết dù hối tiếc, em cũng không [Em]quay về.
Hạnh phúc em không giành [Am]cho anh thì lấy đâu ra chuyện [Bm]trăm năm.
Là điều [Em]xa xăm.