Verse 1
Đón em về [C]nhà sau buổi chiều tăng [G]ca
Đoạn đường vẫn [Am]thế sao hôm nay xa [Em]quá
Rồi bỗng [F]nhiên em không muốn về [C]nhà
Rồi bỗng [F]nhiên anh cũng muốn đi [G]xa.
Verse 2
Mình sống giữa [C]lòng Hà Nội nhộn nhịp em [G]ơi
Mà đôi khi [Am]thấy lòng mình chơi [Em]vơi
Dòng người đảo [F]điên đôi khi khiến ta rối [C]bời
Hay cứ [F]theo anh mình đi đến [G]nơi.
ĐK:
Về chung mái [C] nhà dẫu không phải lâu đài nguy [E7] nga
Về chung [Am] mái nhà dẫu chỉ có túp lều mái [G] lá
Chỉ cần sớm [F] mai thức dậy giấc [E7] mơ dẫu chưa [Am] đầy
Anh [Dm] ôm chặt em và nói anh vẫn ở [G] đây.
Từ nay chúng [C] ta sẽ giữ lấy những điều quý [E7] giá
Từ nay chúng [Am] ta sẽ chẳng ước mơ gì xa [G] xa
Chỉ hai trái [F] tim thật thà giờ đã [E7] chung một [Am] nhà
Thế [Dm] giới vẫn cứ nhỏ bé hơn nhà chúng [G] ta
Em [C] à.
ĐK:
Bỏ em vào [C]balo đưa em ra khỏi thủ [G]đô
Mình cùng rời thành [Am]phố tránh những làn khói ô [Em]tô
Xây một căn nhà [F]gỗ ở mãi xa tận ngoại [C]ô
Vứt hết những bão [F]tố giữa chốn Hà Nội đông đúc xô [G]bồ .
Gạt bỏ muộn phiền đằng [C]sau mình sống như là Đen [G]Vâu
Về mình nuôi thêm [Am]cá buồn quá mình trồng thêm [Em]rau
Anh chẳng ngại điều gì [F]đâu nước mắt mình tự mình [C]lau
Tình cảm dù trước dù [F]sau chỉ cần được có [G]nhau.
Về chung mái [C] nhà dẫu không phải lâu đài nguy [E7] nga
Về chung [Am] mái nhà dẫu chỉ có túp lều mái [G] lá
Chỉ cần sớm [F] mai thức dậy giấc [E7] mơ dẫu chưa [Am] đầy
Anh [Dm] ôm chặt em và nói anh vẫn ở [G] đây.
Chỉ cần được có [C]nhau.
Có bao giờ em [C] nhớ, nhớ về anh như ngày [G] xưa
Có bao giờ em [Am] nghĩ, nghĩ về anh bây [Em] giờ
Có bao giờ em [F] thấy thật tiếc cho tình [C] yêu của đôi mình
Và [Dm] khi em gặp người mới chắc gì đã hơn [G] anh.
Có bao giờ em [C] nghĩ không ai hiểu em bằng [G] anh
Lúc em cần nũng [Am] nĩu trên bờ vai anh [Em] này
Lúc em cần ai [F] đó ôm em thật lâu từ đằng [C] sau lưng em này
Chỉ [Dm] anh mới biết, chỉ [G] anh mới hiểu được [C] em.