1. Đêm [Em]đông giữa trời giá buốt thinh [Am]không,
đêm [D]đông phận người [B7]lặng trong kiếp [Em]sống.
Trong cảnh hoang vu u [B]buồn, Người đã đến viếng thăm cõi đời nhân [B7]thế.
Vì tình yêu [Em]thương Chúa đã giáng [B7]trần mang thân phận thấp [Em]hèn.
Chúa [D]ơi có ai [B]người suy thấu tình [Em]Ngài,
có ai [Am]người yêu đến khờ [D]dại như [Am]Chúa đã yêu [B]con.
Đời [D]con đáng [C]gì mà Chúa đã hy [Am]sinh,
đáng [Em]gì mà Chúa phải hiến [Am]mình, và [B7]cho con hết tâm [Em]tình.
ĐK. [E]Đây con dâng Ngài một bài ca mới,
phút say [B7]sưa nồng thắm ân [E]tình với cả lòng yêu mến tôn [B]vinh.
[A]Xin thương nhân [F#m]trần ngàn nỗi điêu [E]linh đã bao lần bạc nghĩa vô [B7]ân,
biết quay về cùng Chúa từ [E]nhân.
2. Đêm [Em]đông cuộc đời hoang vắng mênh [Am]mông,
đêm [D]đông thì thầm [B7]lời ru sâu [Em]lắng.
Ai đã đi qua cuộc [B]đời đầy những nỗi đoạn trường không buồn không [B7]xót.
Thì đây Chúa [Em]đã đến thăm thế [B7]trần bao đau lòng hỡi [Em]người.
Chúa [D]ơi mang phận [B]người chua xót dường [Em]nào,
hỡi ai [Am]đang êm ấm ngọt [D]ngào lại [Am]nỡ lãng quên [B]sao ?
Trần [D]gian vẫn [C]còn nặng chìm đắm cơn [Am]mê,
vẫn [Em]còn nặng kiếp sống ê [Am]chề, để [B7]thân Chúa những não [Em]nề.
3. Đêm [Em]đông ngàn sao lấp lánh trên [Am]không,
đêm [D]đông trời lộng [B7]mừng reo trong [Em]gió.
Quang cảnh âm u đêm [B]trường như đã biết cảm thông Chúa Trời giáng [B7]thế.
Thì người sao [Em]hỡi nỡ tâm im [B7]lìm trong giấc nồng say [Em]đời.
Chúa [D]ơi sao Chúa [B]nhận chi cảnh đọa [Em]đày,
giữa những [Am]ngày nhân thế hững [D]hờ tình [Am]Chúa có ai [B]hay ?
Tình [D]Chúa ôi [C]thật là tình rất cao [Am]siêu,
chẳng [Em]nề vì Chúa đã yêu [Am]nhiều, dù [B7]đêm đông vắng tiêu [Em]điều.