Ngày [Em]buồn nhất chẳng phải [Bm]là [C]không ai ở bên [G]cạnh
Buồn [Am]nhất là khi ai [Em]đó bước vào [F#m7b5]cuộc đời mình rồi lại [B7]đi.
Tận [Em]cùng của những nỗi [Bm]đau [C]không phải nước mắt [G]đâu
Mà [Am]là nụ cười của [Em]anh giờ đây [B7]lạnh gắt xé tim [Em]này.
Sự thật là [C]em vẫn luôn chối [D]từ mọi bàn tay [Bm]hướng về em suốt [Em]đời.
Chỉ để đợi [Am]mong bàn tay anh [Em]hướng về nơi em, [F#m7b5]nhưng chỉ là ngốc [B7]nghếch.
Em nhận [Em]ra không phải cứ [D]yêu hết lòng với [C]ai sẽ được đáp [G]lại
Không phải [Em]cứ tạnh mưa thì [D]sẽ thấy được cầu [C]vồng, như em đã [B7]mong.
Trả lại [Em]anh những ngày đắm [D]say em phải đứng [C]dậy là em trước [G]đây
Hạnh phúc [Em]đó xem như em [D]vay nên bây giờ [C]đây đến lúc phải [B7]trả lại [Em]anh.