Em cố đi thật [Dm]xa để đừng vấn vương cho trái tim nhổ [Bb]neo ra nhìn đại dương
Quên hết đi kí [F]ức tình mình biển chẳng dập dềnh bằng [C]anh
Như đoá hoa hồng [Dm]tan giữa trời bão giông trên chuyến xe mùa [Bb]đông không người đợi mong
Chẳng có anh ở [F]cuối đoạn đường chỉ có lòng mình rạn [C]vỡ
Tại sao như [Dm]thế? Điều gì làm tình mình tàn [Bb]phế?
Ta chẳng thể thứ tha vì [C]yêu quá nhiều, hay đớn [A7]đau quá nhiều?
Khiến giấc [Bb]mơ chẳng còn lung [C]linh vì đợi chờ hoài lòng [F]tin hoá đá
Ngày trôi nhanh [Dm]quá để lại khoảng trời đêm băng [Bb]giá
Ta đã chẳng thể cho [C]nhau chân tình cứ giống [A7]như vô hình
Tiếc không [Bb]anh cuộc tình vừa [C]tan, mộng đẹp đành [Dm]dở dang