Ngàn ngàn năm [Em]sau khi ruộng dâu đã hóa biển [G]xanh,
và sao trên [D]trời đã [Bm]thành cát biển âm [Em]thầm.
Thì Chúa vẫn còn [G]đây luôn còn [C]mãi,
êm [Em]ấm hai đầu thời [Bm]gian, năm [Am]tháng không hề mờ [B7]tan.
[Em]Người không biết [C]vội vàng và [B]Người không biết muộn [Em]màng.
Đk:
[E]Chúa ở bên [E]tôi đến ngày tận [A]thế,
khi [E]đá vỡ ra khi [Am]Chúa bắt thời gian ngừng [B]trôi.
[E]Người ở bên [E]tôi đi khắp muôn [A]nơi muôn
đời [G#m]Người ở bên [B7]tôi, tôi không hề đơn [E]côi.
Ngàn ngàn năm [Em]xưa khi màn đêm giăng cõi hồng [G]hoang
và cây huy [D]hoàng chưa [Bm]trồng khắp nẻo địa [Em]đàng
Người đi trước thời [G]gian luôn hằng [C]hữu
Không [Em]vướng theo vòng [Bm]ngày đêm, không [Am]nhớ nhung không mờ [B]quên
[Em]Người không có cội [C]nguồn bởi [B]Người là chính cội [Em]nguồn.
Người nhìn dương [Em]gian như lửa thiêng soi giữa bụi [G]gai
[Bm]Người đưa nhân [D]loại như [Bm]cột mây mở đường [Em]dài
Bàn tay Chúa hiển [G]linh trong nhịp [C]sống.
[Em]Sợi tóc trên đầu rụng [Bm]đi, Chúa [C]biết Chúa lo từng [G]khi.
[Em]Người chăm sóc cuộc [C]đời bởi [B]Người tạo tác cuộc [Em]đời.
[Em]Người ở bên tôi trong nổi [G]trôi năm tháng đầy vơi,
[Bm]nguồn ơn cho [D]đời như [Bm]là cát biển sao [Em]trời.
Nhìn theo suối thời [G]gian không bờ [C]bến
[Em]Con ví như là giọt [Bm]sương, trong [C]Chúa như là đại [G]dương.
[Em]Giọt sương sống từng [C]ngày nhờ [B]đại dương qúa tràn [Em]đầy.