Verse 1:
Gió đông tràn về trong thị [C]trấn buồn [Em]tênh,
[C]Núi bên đồi nằm nghe mưa [Bm7b5]hát tình [E7]ca.
Con [F]dốc, ngọn [G]đèn ngắm [Em]đêm êm [Am]đềm,
[F]Chắc về [C]thôi! Ai [Dm]đó ngủ [G]quên [C]thật rồi!
Ô cửa sổ mù sương mù [C]sao chẳng [G]tan,
[C]Căn phòng nằm nghiêng trông ra [Bm7b5]cuối chân [E7]đồi.
Gió [F]tắt ngọn [G]đèn cuối [Em]cùng của [Am]đêm,
Và [Dm]trái tim tôi cũng lịm dần muốn [G]khóc một chút cho tim ngủ [C]ngoan...
ĐK:
Mùa [F]đông làm sao lạnh giá bằng lời [Em]nói vô tình,
Bao [Dm]nhiêu nước mắt sưởi [G]ấm cơn đau [C]vô hình.
Nhà [F]ai vọng tiếng radio bài [Em]hát năm nào,
[Dm]“Đêm đông lao [G]xao, đêm đông [C]nhớ ai”
Ngoài [F]kia buốt giá sương bay ai đang sưởi [Em]ấm cho em?
Chắc [Dm]đã quên tôi như [G]quên những ngày [C]gian nan.
Ngày [F]mai nắng ấm tràn tới chúng ta không [Em]còn nơi [Am]đây,
[Dm]Chắc sẽ [G]tiếc nhau câu [C]chào vui!...
Out:
Mai em rời xa nơi thung [C]lũng đầy [Em]gió,
[C]Mai em bỏ lại tôi bên [Bm7b5]núi, bên [E7]đồi.
Em [F]tắt ngọn [G]đèn cuối [Em]cùng của [Am]tôi,
Đom [Dm]đóm theo gió đông [F]lụi tàn tôi [G]tắt theo giấc mơ em vừa [C]tan