Cũng đã [F]lâu rồi từ lúc [G]con đi xa nhà chẳng [Am]biết mẹ có buồn không?
Cũng đã [F]lâu rồi từng bữa [G]cơm của nhà ta đã [C]vắng đi bóng hình con.
Niềm [F]hi vọng, ba [G]đã luôn dành cho [Am]con.
Tựa [F]giấc mộng, thuở [G]bé ôm con vào [C]lòng.
Đến lúc [F]con đã phải lớn [G]khôn, bước theo bao [Am]ước mơ của đời con.
Phải đi [F]xa khỏi sự chở [G]che, mẹ và ba [C]hãy an tâm về con.
Đời [F]rất rộng, con [G]đã bao lần chênh [Am]vênh.
Tự [F]nhắc lòng, con [G]sẽ không làm nhà mình [C]thất vọng.
Hằn lên [F]đôi mi là [G]ánh mắt buồn của mẹ.
Vì [Am]đôi khi con đã ngây dại bao lần.
Hãy [F]thôi đi, những [G]kỷ niệm buồn đừng trở về.[Am]
Mẹ đừng [F]lo nhé vì [G]con sẽ luôn bước đi vững vàng.
[Am]Con sẽ trưởng thành hơn con sẽ không vội vàng.
[F]Có lẽ hành [G]trình con đi vẫn còn [Am]xa.
Và con [F]vẫn nhớ từng [G]lời ba đã luôn dặn dò.
[Am]Con nhớ cả những câu hỏi nhỏ.
[F]Chẳng điều gì [G]khó vì con đã [Am]có gia đình [F]mình. [G]
Con không một [Am]mình. Qua bao hành [F]trình. [G]
Con luôn vẫn [Am]nhớ gia đình [F]mình