Sang Ngang (Đỗ Lễ) - BOSTON
(Capo 2)
1.
Thôi nín đi [Em]em ! Lệ [B7]đẫm vai [Em]rồi ! Buồn [Am]thương nhớ [Em]ơi ! [Em]
Em [Em7]hỡi đôi [Am]mình, mộng nay đã [C]tan, tình đã dở [B7]dang
Em khóc những [C]chiều, anh xót xa [Am]nhiều, thương [Em]cho tình [G]yêu
Nỗi buồn chua [B7]cay, khi lòng đổi [C]thay, thôi [B7]hết sum [Em]vầy.
Nếu biết [Em]rằng tình là giây [G]oan
Nếu biết [E7]rằng hợp rồi sẽ [Am]tan
Nếu biết [F]rằng yêu là đau [Em]khổ
Thà dương [B7]gian đừng có chúng [Em]mình.
Lau mắt đi [Em]em ! Gần [B7]hết đêm [Em]rồi ! Buồn [Am]thêm nữa [Em]sao ? [Em]
Mai [Em7]bước sang [Am]ngang, lòng thêm nát [C]tan, tình đã dở [B7]dang
Thôi khóc làm [C]gì ? Đã lỡ duyên [Am]thề, thương [Em]nhau làm [G]chi ?
Nỗi buồn ai [B7]hay ? Khi mình chia [C]tay, xa [B7]cách nhau [Em]rồi.
2.
Năm tháng trôi qua, nay bỗng nhớ lại, chuyện tình đắng cay
Anh nuốt thương đau, nhìn tình dở dang, lòng thêm khóc than
Ôi ! Xót xa nhiều, lệ bỗng tuôn trào, thương cho tình côi
Trách thầm người yêu, nỡ phụ tình tôi, không nói nên lời.
Nếu biết rằng cuộc đời ngang trái
Nếu biết rằng tình này chóng phai
Cho chúng mình mang nhiều đau khổ
Thì yêu đương đành cố chôn vùi.
Thôi nhé em ơi ! Tình đã lỡ rồi ! Buồn cũng thế thôi !
Anh nén chua cay, nhìn em khóc than, tình duyên bẽ bàng
Thôi nhắc làm gì ? Cho xót xa nhiều, bao nhiêu hận căm
Mối tình ngày xưa, xóa dần trong mơ, chôn xuống tuyền đài.