Trương Thế Vinh : Abm
Ngồi bên [Am]hiên ngắm lá [Em]rơi
Nhìn nụ [F]hoa đã phai sắc [C]màu
Rơi trước [Dm]nhà, bỗng sao [Am]lòng mình chợt buồn [Am]tênh
Tình chúng [B7]ta, sao bây [Esus4]giờ tựa như lá[E] úa.
Ngày nào [Am]hoa kia vẫn [Em]xanh
Ngày nào [F]hoa ngát hương trên [C]cành
Cơn gió [Dm]về, cánh hoa [F]tàn lặng thầm rụng [Am]rơi
Theo gió [B7]bay, để được [E]bắt kéo về nơi [Am]này.
ĐK:
Ngắm hoa [C]rơi lòng anh bỗng [G]nhớ
Nhớ một [Am]người mà anh luôn [G]yêu
Một tình [F]yêu đã quá [G]nhiều.
Ước mong [C]em được vui nơi [G]ấy
Ước mong [Am]em sẽ quên nơi [G]đây
Dù điều [F]ấy, quá đắng [Em]cay
Gió đông [Dm]sang, nỗi nhớ [Em]em ngút [Am]ngàn.