1. Lời tạ [Am]ơn con dâng lên [C]Chúa khi nắng [F]hồng vừa mới [G]lên,
khi hoàng [E]hôn đang xuống [F]dần, xuống [E7]dần.
Vì ngàn hồng [Am]ân như muôn lớp [C]sóng, Chúa thương [F]đổ xuống trên [B7]con,
tháng năm [E7]hoài mãi miên [A]man.
ĐK: Xin tri ân [A]Ngài bằng khúc hoan [D]ca
trong không [E]gian theo thời [A7]gian vang [E7]mãi.
Bao nhiêu tâm [A]tình dệt khúc hoan [D]ca,
xin dâng lên [E7]Ngài, xin tri ân [A]Ngài.
2. Là giọt [Am]sương long lanh trong [C]nắng, ôi rất [F]đẹp và rất [G]xinh,
nhưng chẳng [E]lâu tan biến [F]dần, biến [E7]dần.
Là một làn [Am]mây bay bay theo [C]gió, chút tơ [F]trời Chúa đâu [B7]quên,
thế nên [E7]Ngài vẫn ngày [A]bên.
3. Đường trần [Am]gian say sưa con [C]bước, quên lối [F]về lạc bến [G]mê,
quê nhà [E]yêu xa mất [F]rồi, mất [E7]rồi.
Ngài đã dủ [Am]thương ban ơn soi [C]lối, cánh tay Ngài đỡ nâng [B7]con,
dẫn đưa [E7]về bến an [A]vui.