[C]Viết về em là không đủ và đêm hôm nay là một đêm anh không ngủ
Có nỗi [G]buồn cứ tới mà không rủ, thổn thức trong mơ anh cứ nghĩ mình mộng du
Ya, [C]nhịp đập của beat là nỗi buồn cách đều tâm tư anh đã hổng nhưng không có cách thêu
[G]Nỗi buồn nhỏ ở cái tuổi đôi mươi không cảm xúc thì khác gì rối người.
Ga di [C]get on radio thì vẫn cứ bật bài nhạc buồn vào mỗi sáng
Tình yêu là [G]gì ? Chính anh không thể hiểu, vì khái niệm đó với anh quá lan man
So so so [C]so, nên gọi điện
No no no no không cần thiết
Giữa anh và [G]em quá nhiều mắt xích, khói thuốc là bạn nhưng cũng vừa là địch.
Anh không thể [C]hiểu thứ anh không thể có nỗi buồn chất chứa nhưng anh vẫn để đó
Quá nhiều tâm [G]tư nên đốt cháy thành tro
Cô đơn tồn tại giống như một món nợ
Đi cùng em tới [C]sáng, con đường thơ mộng đèn đường nơi góc phố em về mở cổng
Tin nhắn cuối [G]cùng rồi em quay đi còn gì buồn hơn cứ tới đây đi.
Cơn gió lạ hôm [C]nay như đến an ủi tai nghe bên tai căn phòng tối thui
Yah, không [G]thể nào giết những kỉ niệm quanh quẩn bức ảnh của em không phải điều anh cần
[C]Mười con số nhưng không gọi cho em nền điện thoại giờ cũng mình anh xem
[G]Mười con số nhưng không gọi cho em nền điện thoại giờ cũng mình anh xem.
[C]Kỷ niệm rồi cũng quên đi, thời gian luôn nói anh phải kiên trì
Nỗi [G]đau để lâu dần cũng biến mất
Tâm tư anh giờ đây như là tuyệt mật
Những lời anh [C]viết là tự truyện để kể rằng anh tự nguyện dâng hiến mọi thứ cho em
Mặc kệ bao [G]lời châm biếm cùng với bao phù phiếm ngoài kia
Anh vẫn mãi yêu em.
[C]Đôi bàn tay em nhưng ngón chân em, giọng nói của em, mùi hương nơi em
[G]Vị ngọt môi em anh đã quá quen vào mỗi đêm
Giờ đây chỉ còn lại hình [C]bóng của một cô gái nhỏ nhắn như yêu tinh
Rồi anh nhận ra sự cô đơn là hữu hình
[G]Thoắt ẩn thoắt hiện trong màn đêm, những dòng suy nghĩ cứ đan xen.
Rồi bản nhạc buồn lại vang [C]lên, chỉ cần nắm tay em anh có thể bước tới cổng thiên đường
Một tia sáng vụt [G]qua anh bất chợt tỉnh dậy
Hóa ra mọi thứ chỉ là một bộ phim viễn tưởng
[C]Tình yêu kỳ lạ như vậy đó hai ta chẳng thể miễn cưỡng hay ép buộc
Bệnh của anh [G]giờ đây đã hết thuốc, chỉ em là người mới có thể cứu lấy.
Tâm hồn, đang [C]ngày càng úa tàn
Nụ cười của em như ánh mặt trời xua tan [G]mọi giá lạnh vào đêm đông
Nếu một ngày nào đó gặp lại nhau, liệu em [C]có còn nhớ tên không
Nếu một ngày nào đó gặp lại nhau, liệu em [G]có còn nhớ tên không.
Em vẫn đang tìm một nửa của mình, liệu [C]đó có phải là anh không...
Anh nghĩ chắc là [C]không, vì nếu không em đã ở lại đây
[G]Chứ không để anh một mình
Tự giày vò bản thân rồi đau [C]khổ
Với thứ tình yêu mù quáng khờ dại [G]này !