[C]Vẫn biết là [G]anh, [Am]đi sẽ không [Em]về.
[C]Vẫn biết l[G]à anh [F]bên người hạnh [Em]phúc,
[Dm]Mà sao giọt nước [Dm]mắt em vẫn [Em]rớt mỗi khi [Am]nhớ người.
Có bao giờ [Am]anh nhớ [G]em một [Em]lần [Am]không anh.
(Tương tự như trên)
Đã có lần ta đi qua vô tình,
cứ muốn gọi anh nhưng lại im tiếng,
Vì bây giờ em biết anh đã xóa hết bao kỷ niệm.
Chỉ còn em vẫn yêu anh như ngày đầu tiên
Điệp khúc:
Đọan đường [C]vắng em đi [G]về, giữa khuya [Am]mưa
rơi não [Em]nề, không có [F]anh mưa rơi nhiều [C]hơn,
không có [Dm]anh mưa lạnh giá h[G]ôn.
Đèn đường vẫn hiu hắt buồn, soi bước chân em
bước vô hồn, làm sao anh hiểu hết được em,
sống thế nào khi không còn anh.
Đoạn đường vắng đi một người, đã bên em cho em
nụ cười. Anh chóng quên cơn mưa chiều rơi,
ta ướt mưa nhưng lại thấy vui.
Giờ đường ấ[C]y qua mỗi [G]ngày, em [Am]bước nhanh che nỗi [Em]đau dài.
Ngoài anh [F]ra chẳng có mộ[C]t ai, đánh thức [Dm]trái tim [G]...em [C]ngủ say./.