Verse 1
Em biết [Em]anh khoác áo [G]Blouse
Ngay trong bệnh [Em] viện anh cứu sống bao mạng [Am]người
Hỏi rằng [Em]anh ơi, hỏi rằng anh [G]ơi, còn chi cao quý [B7]hơn?
Đừng nói [Em]thế, [D]em ơi. Xin đừng nói [C]thế làm [G]gì.
Anh nghĩ [Em]rằng đời người bác [C]sĩ cũng bao [B7]phen cay đắng, [Em]lẻ loi.
Vì [Em]sao, anh lại lẻ loi?
Và vì [C]sao anh lại thấy [B7]đắng?
Biết bao [Am]nhiêu bác sĩ [C]giàu sang xây nhà [B7]nhiều tầng!
VÌ một [Em]mai anh ngồi [E]khám bệnh,
Có anh [Am]Hai, có cô [C]Ba nhìn [Em]rất ngầu, xông vào kiếm [B7]chuyện
Đấm anh [Em]đây tan [B7]thành [Em]khói mây.
Verse 2
Em biết [Em]anh khoác áo [G]Blouse
Ngay nơi bệnh [Em] viện anh cứu sống bao mạng [Am]người
Hỏi rằng [Em]anh ơi, hỏi rằng anh [G]ơi, còn chi cao quý [B7]hơn?
Đời vẫn [Em]thế, em [D]ơi. Xưa giờ đã [C]cứu nghìn [G]người
Nhưng chỉ [Em]cần một sai [C]sót tiếng tăm [B7]anh sẽ [Em]về không.
Vì [Em]đâu, anh trả lời [E]em:
Giờ [C]anh gây ra một [B7]biến cố.
GIẤU KHÔNG [Am]XONG báo chí truyền [C]thông, xông vào tận [B7]phòng.
Nghề [Em]Y bây giờ khác[E] nhiều
Muốn yên [Am]thân cứu muôn [C]dân cần [Em]có tài,
khi nào [B7]cũng cười, có [Em]may và đêm [C]ngày phải thắp [Em]hương