1. Hận [Am] người sao sớm quên ta
Nỡ quên [C] ta đã quên ta [E7] rồi
Hận [Am] người sao đã cho [Dm] ta
Những say [G] mê rồi người đi [E7] mất.
Hận [C] người sao bỏ rơi [G] ta
Trong những [F] lần ta quá cô [E7] đơn
Trong những [Am] ngày tháng ta đau [E7] buồn
Thì người [Dm] cười trên những đau [E7] thương.
2. Hận [Am] người mang đến cho ta
Phút giây [C] xưa biết bao kỷ [E7] niệm
Rồi [Am] người đem bán cho [Dm] ai
Trái tim [G] yêu và lời đã [E7] hứa.
Hận [C] người ta thấy hôn [G] mê
Trong biển [F] đời tình cuốn xô [E7] đi
Ta khóc [Am] hận đắng cay dâng [E7] đầy
Ôi cuộc [Dm] tình [E7] là thoáng mây [Am] bay.
ĐK: Từng [Am] đêm ta nhìn [C] ta
Thấy [Dm] ta trên tường [G] vôi
Bóng [C] ta đang nhìn [F] ta rã [E7] rời
Và [Dm] ta với quạnh [G] hiu
Mỗi [C] khi ta nhìn [F] ta
Dẫu [E7] chỉ là chiếc bóng.
3. Hận [Am] người sao chóng quên đi
Lúc yêu [C] đương có nhau trong [E7] đời
Hận [Am] người bôi xoá trên [Dm] môi
Những tin [G] yêu giờ là gian [E7] dối.
Hận [C] người thay áo yêu [G] nhanh
Như trở bàn [F] tay dễ như [E7] mơ
Ta đã hoài [Am] phí trong mong [C] chờ
Để rồi [E7] người hờ hững đi [Am] qua.